Ở 1 đất nước phương Tây
Có 1 công chúa ngất ngây lòng người
Trên môi luôn nở nụ cười
Da trắng như tuyết muôn người khó qua
Tính tình, giọng nói thướt tha
Tên gọi Bạch Tuyết nết na dịu dàng
Vua cha iu quý như vàng
Nên kén con rể đàng hoàng tài ba.
Có 1 phù thủy xấu xa
Bày kế dụ dỗ lấy cha của nàng
Mụ ta bản tính hung tàn
Lại muốn mình đẹp vô vàng mới cam
Nhưng trời căm ghét lòng tham
Đã cho công chúa đẹp trăm lần bà
Bà ta ko chịu mình già
Tìm ngay gương phép thật thà hỏi thăm
Gương này tuổi đã ngoài trăm
Biết hết mọi chuyện ngàn năm phi thường
"Gương kia ngự ở trên tường
Nước đây ai đẹp được dường như ta?"
"Bà ơi!bà xấu như ma
Hỏi ta câu đó sao ta trả lời?".
Bà ta tức giận kêu trời
"Mày ngon nhắc lại toi đời nha con"
Gương nghe hồn phách chẳng còn
Vội vàng nhẹ giọng ví von đôi lời
"Bà ơi bà đẹp nhất đời
Bây giờ bà chỉ... hết thời mà thôi
Có nàng Bạch Tuyết mồ côi
Tóc mây được gọi Re-Joi mượt mà
Nhìu người lầm tưởng đi spa
Nhưng nàng đến đó mat-xa thôi à
Cộng thêm dáng vóc kiêu sa
Tắm sữa dưỡng thề trắng da bao ngày
Lớn lên điện nước đủ đầy
Hơn hẳn bà lão thân gầy giơ xương
Con đây đối đáp tỏ tường
Mong bà nể mặt xót thương thân già
Treo con lên một góc xa
Lâu lâu bà gọi con ra trả lời".
Bà ta chẳng đáp nữa lời
Ra chiều ngẫm nghĩ xa vời đi đâu
Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu
Bà ta hét lớn: "Đau đầu quá đi
Nghĩ mãi sao chẳng ra gì?
Làm sao cho nó hết bì với ta?"
Trong lòng nổi máu xấu xa
Kỳ này mụ quyết chẳng tha cho nàng
Bỗng mụ như vớ được vàng
La lên 1 tiếng cả làng thất kinh.
"Ô la! mình quá thông minh
Mướn tên sát thủ nhổ đinh là rồi".
Nghĩ xong mụ gọi bầy tôi
Lựa tên sát thủ kín môi giữ mồm
Chọn ngay 1 kẻ gầy nhom
Chuyên nghề săn trộm và chôm đồ nhà
Bản tính lại quá thật thà
Thêm phần sợ chết thế là nghe theo
Mời nàng Bạch Tuyết vượt đèo
Đi vô rừng rậm săn heo kho tàu.
Bạch Tuyết ít được đi đâu
Nghe rủ cắm trại gật đầu đi ngay
Đi độ được khoảng nửa ngày
Đến nơi hoang vắng tên này ra tay
Móc ra 1 lưỡi kiếm dày
Xem ra Bạch Tuyết phen này không xong
Bạch Tuyết nước mắt lưng tròng
"Mong ah nghĩa hiệp động lòng vị tha
Cho em cao chạy bay xa
Ngày sau em gửi đô la cho dùng".
Thấy nàng Bạch Tuyết trẻ trung
Nên tên này cũng ngại ngùng xuống tay
Nghĩ suy chắc được vài giây
Tên này quát lớn:" Biến ngay tôi nhờ
Ngày sau chớ có vật vờ
Đến gần cung điện, bàn thờ chờ cô".
Bạch Tuyết mừng rỡ phát rồ
Lao ra đường đón ô tô đi Hàn...(Hàn Quốc)
Qua Hàn hết mấy chục ngàn(USD)
Bạch Tuyết đành phải lang thang nẻo đường
"Mong sao gặp được người thương
Cho mình về ngủ trên giường Kim Đan"
Đầu nàng đang nghĩ lang man
Bỗng nhiên trông thấy nhà hoang bên đàng
Nàng vui quên hết hỏi hang
Đạp tung cánh cửa vội vàng lao vô.
Nhìn quanh thấy quá nhìu đồ
Lôi thôi dơ bẩn xô bồ khắp nơi
Nàng ta áh mắt rạng ngời
Nghĩ thầm trong bụng: "Món hời tới tay".
Nàng quên nỗi mệt bao ngày
Gom hết đồ đạc chất đầy vào rương.
Làm xong nàng ngã ra giường
Ngủ luôn 1 giấc quên đường thoát thân.
Trời đêm đã đến thật gần
Thì cũng là lúc chủ nhân về nhà
Mệt nhoài sau chuyến làm xa
Bảy chàng "chậm lớn" hát ca đỡ sầu
Vui ca chẳng được bao lâu
Bảy chàng hoảng hốt:"Còn đâu cửa nhà?"
Lao vào thấy mụ đàn bà
Đang nằm say giấc thật là quá ngon
Các chàng lao tới vây tròn
Định cho Bạch Tuyết ăn đòn nhớ thân
Nhưng khi tiến đến lại gần
Thấy nàng xinh đẹp bất thần cảm thương
Kéo nàng quăng xuống khỏi giường
Cho nàng tỉnh lại tỏ tường thực hư.
Bị đau nàng bỗng gầm gừ
"Tên nào dám đến phá hư giấc bà?"
Vài giây nàng mới tỉnh ra
Thấy bao kẻ địch thật là khó xơi
Một tên bước tới cất lời
"Ê này con nhỏ chưa mời đã vô
Có tin tao ném xuống hồ
Cho bầy cá sấu lột đồ mày ko?
Nếu khôn chớ có dài dòng
Giải thích mọi chuyện động lòng tao tha."
"Dạ bẩm mấy vị đại ca
Em bị truy sát nên ra nỗi này
Mệt mỏi đã quá lâu ngày
Thấy đây sạch đẹp lao ngay vô nằm."
Bảy chàng bàn tán rì rầm
Nghĩ là mình đã trách lầm người ngay,
"Hay nàng cứ ở lại đây
Lo việc nhà cửa hằng ngày kiếm lương
Nấu cơm, gánh nước, dọn giường
Nếu mà chăm chỉ bọn anh thương nhiều."
Bạch Tuyết đành phải gật liều
Đồng ý trước đã mọi điều tính sau.
"Thà rằng làm lụng khổ đau
Còn hơn vất vưởn chân cầu dưới sông."
Mọi chuyện đã dược tính xong
Bảy chàng mừng rỡ yên lòng nghỉ ngơi.
Từ đó nhà cửa rạng ngời
Có người chăm sóc qua thời ở dơ.
Cuộc sống giờ đẹp như mơ
Tám người vui vẻ đợi chờ ngày trôi.
Nhưng ở 1 chỗ xa xôi
Cái bà mẹ ghẻ chưa thôi bực mình
Một hôm bà bất thình lình
Kéo gương ra hỏi sự tình ngày xưa
Gương kia thảnh thật bẩm thưa
"Dạ nàng Bạch Tuyết vẫn chưa lìa đời.
Bây giờ xinh đẹp rạng ngời
Mọi người khen ngợi hết lời trên zing( me)"
Mụ nghe lòng dạ nổi điên
"Biết chỗ nó ở, chỉ liền cho ta"
"Dạ bẩm nàng ở nơi xa
Trong 1 biệt thự thiệt là khang trang
Nằm tít ở tận bên Hàn
Sống chung cùng với 1 đàn trẻ con".
"Thì ra mạng nó vẫn còn
Kì này ta sẽ ra đòn cho nhanh."
Mụ ta nhanh chóng rời thành
Mang theo đủ bộ độc xanh độc vàng
Hôm sau mụ đã đến Hàn
Giả danh bà lão bán hàng si đa
Ra chiều là kẻ thật thà
Lần mò đến chỗ ngôi nhà khang trang
Gọi nàng ra cổng hỏi han
Sẵn tiện quảng cáo giỏ hàng si đa.
Bạch Tuyết bản tính điệu đà
Thấy đồ làm đẹp gọi là phát ham
Lấy ngay chiếc lược thân tràm
Mà ko hề biết được làm bằng xương
Tẩm thêm độc dược khôn lường
Nên nàng vừa chải hết đường thoát thân
Mắt mờ đổ gục xuống sân
Mụ ta mừng rỡ phi thân trốn liền.
Ông trời ko phụ người hiền
Ở lành thì được phật tiên độ trì
Bạch Tuyết bản tính cũng lì
Sức trâu đâu có dễ gì chết nhanh
Nội công còn được 2 thành
Nàng móc điện thoại gọi nhanh 7 chàng
Bảy chàng biết chuyện bàn hoàng
Lao ra phố đón thầy lang về nhà
Thầy này cháu của Hoa Đà
Nói về y học gọi là cao siêu
Thầy về chẳng có nói nhiều
Rút ngay chiếc lược mang điều tai ươn
Lấy vôi pha với chút đường
Thoa đầu Bạch Tuyết vết thương hết liền.
Chữa xong thầy nhận chút tiền
Rồi cho Bạch Tuyết 1 viên định hoàn.
Đây là trị độc linh đan
Uống vào hết sợ trăm hàng độc công.
Bạch Tuyết mừng rỡ trong lòng
"Kì này mụ ấy đừng hòng giết ta".
Mọi chuyện giờ đã trôi qua
Bảy chàng mừng rỡ như là đón xuân.
Còn mụ phù thủy ngu đần
Cứ ngỡ xong việc ko cần kiểm tra.
Nổi lên bản chất điệu đà
Đi mua mấy lọ dưỡng da nước Hàn
Dạo xong mấy chục nhà hàng
Mụ ta rời khỏi Bu-San về nhà
Về nhà mụ lấy gương ra
Hỏi đi hỏi lại vẫn là câu xưa
"Bây giờ ta đẹp nhất chưa?
Đáp cho chân thật đừng lừa ta nha".
"Thưa bà con vốn thật thà
Nhưng sợ nói thật thì bà giết con".
"Sao ta lại phải giết con
Bạch Tuyết giờ đã đâu còn mà lo"
"Bà ơi bà ngốc như bò
Bà lên trang web bà dò thấy ngay
Bạch Tuyết da thịt đủ đầy
Vô tư ca hát, ngày ngày lên zing".
Nghe gương bày tỏ sự tình
Mụ ta đầu choáng,thân mình đổ lăn
Ngồi lên mụ lại nghiến răng
"Kill con Bạch Tuyết khó khăn vậy trời?
Nhưng rồi cưng sẽ rồi đời
Bà đây chẳng có nuốt lời đâu cưng
Kill con bà quyết chẳng dừng
Con ở chỗ đó con đừng đi đâu".
Bẵng đi 1 khoảng đã lâu
Nghĩ nàng Bạch Tuyết chắc đâu nhớ gì?
Mụ ta đi học nghành y
Chế ra loại độc cực kỳ quái thai
Dù cho thánh dược kỳ tài
Gặp thì cũng phải bó tay quay về.
Mụ ta đắc chí hả hê
Mơ về kế hoạch cận kề thành công
Thu xếp mọi việc đã xong
Mụ ta mua vé hàng không qua Hàn
Qua đây lại giả bán hàng
Bán hoa bán quả để nàng quan tâm
Mụ ta trong bụng nghĩ thầm
"Độc cho vào miệng là nằm lăn quay
Nên ta đã nghĩ kế hay
Tiêm vô quả táo thân dày thơm ngon
Chia ra 2 nửa căng tròn
Bên thì chứa độc, bên còn xanh tươi".
Đến gần Bạch Tuyết tươi cười
Buông lời ngon ngọt dụ người tham ăn
Bạch Tuyết còn chút ngại ngần
Vì e mưu kế cái lần vừa qua
Mụ ta đã nghĩ kế xa
Cắt đôi quả táo gọi là thử chung
Ăn xong mụ bỗng nổi khùng
La rằng quả táo vô cùng thơm ngon
Bạch Tuyết 2 mắt xoe tròn
Tham ăn nổi dậy chẳng còn lo chi
Nửa kia ăn chẳng còn gì
Ăn xong còn lại cười khì khen ngon.
Bỗng nhiên trời đất xoay tròn
Nàng đi lảo đảo ko còn thẳng ngay
Thình lình nàng ngã lăn quay
Nảy lên 1 cái đắm say giấc nồng.
Mọi việc giờ đã như xong
Mụ ta mừng rỡ trong lòng hả hê
Đón ngay xe bus đi về
Kẻo công an đến bắt về điều tra.
Bảy chàng mã tử đi xa
Khi về đến cửa gọi là thất kinh
"Xác kia người ở của mình
Sau này ai sẽ giặt đồ mình đây?"
Buồn rầu chắc được nửa giây
Bảy chàng sực tỉnh gọi ngay Hoa Tàn (Cháu của Hoa Đà)
Xui là lão chẳng ở Hàn
Nên sai đệ tử ghé ngang xem nhờ....
Ah này là 1 kẻ khờ
Tay nghề kém cỏi nhưng nhờ đẹp trai
Bắt mạch, bốc thuốc thường sai
Nhưng chiêu "hô hấp" là tài lâu năm
Đến nơi thấy bệnh nhân nằm
Là 1 người đẹp nên đâm ra thèm
Bệnh chi chàng chẳng thèm xem
Giở chiêu hô hấp đi kèm cắn môi
Nghe gần có 1 mùi hôi
Bạch Tuyết choàng tỉnh tung lôi điện quyền
Trúng quyền chàng té ngã nghiên
Văng ra mấy thước đảo điên cả đầu
Bạch Tuyết nhìn 1 hồi lâu
Thấy chàng công tử mặt ngầu manly
Nàng ta nở nụ cười khì
Nói mình đâu có bị gì mà lo
Chẳng qua ăn cố nên no
Không thể tiêu hóa nên bò lăn ra
Nhờ chàng công tử thật thà
Dùng chiêu hô hấp thật là tanh hôi
Ngửi qua được có 1 hồi
Không thể chịu nổi nên ngồi dậy ngay.
"Chàng kia y thuật bậc thầy
Tứ chi phát triển đủ đầy đẹp trai
Quả nhiên 1 đấng anh tài
Xin mang thiếp đến lâu đài tình nhân".
Chàng ta gương mặt hóa đần
Khi nghe lời của mỹ nhân thỉnh cầu
Gật lia gật lịa cái đầu
"Từ nay xin nguyện được hầu giai nhân".
Còn phần phù thủy ngu đần
Đang trên xe bus bỗng lăn ra nằm
Bà ta chỉ kịp thì thầm
"Chết cha! Ta đã ăn nhầm phần kia".
Nói xong hồn xác tách lìa
Một đời làm ác khỏi dzìa quê hương.
Tới đây truyện đã tỏ tường
Nếu ai thấy thích hãy thường copy
Có 1 công chúa ngất ngây lòng người
Trên môi luôn nở nụ cười
Da trắng như tuyết muôn người khó qua
Tính tình, giọng nói thướt tha
Tên gọi Bạch Tuyết nết na dịu dàng
Vua cha iu quý như vàng
Nên kén con rể đàng hoàng tài ba.
Có 1 phù thủy xấu xa
Bày kế dụ dỗ lấy cha của nàng
Mụ ta bản tính hung tàn
Lại muốn mình đẹp vô vàng mới cam
Nhưng trời căm ghét lòng tham
Đã cho công chúa đẹp trăm lần bà
Bà ta ko chịu mình già
Tìm ngay gương phép thật thà hỏi thăm
Gương này tuổi đã ngoài trăm
Biết hết mọi chuyện ngàn năm phi thường
"Gương kia ngự ở trên tường
Nước đây ai đẹp được dường như ta?"
"Bà ơi!bà xấu như ma
Hỏi ta câu đó sao ta trả lời?".
Bà ta tức giận kêu trời
"Mày ngon nhắc lại toi đời nha con"
Gương nghe hồn phách chẳng còn
Vội vàng nhẹ giọng ví von đôi lời
"Bà ơi bà đẹp nhất đời
Bây giờ bà chỉ... hết thời mà thôi
Có nàng Bạch Tuyết mồ côi
Tóc mây được gọi Re-Joi mượt mà
Nhìu người lầm tưởng đi spa
Nhưng nàng đến đó mat-xa thôi à
Cộng thêm dáng vóc kiêu sa
Tắm sữa dưỡng thề trắng da bao ngày
Lớn lên điện nước đủ đầy
Hơn hẳn bà lão thân gầy giơ xương
Con đây đối đáp tỏ tường
Mong bà nể mặt xót thương thân già
Treo con lên một góc xa
Lâu lâu bà gọi con ra trả lời".
Bà ta chẳng đáp nữa lời
Ra chiều ngẫm nghĩ xa vời đi đâu
Nghĩ quanh nghĩ quẩn hồi lâu
Bà ta hét lớn: "Đau đầu quá đi
Nghĩ mãi sao chẳng ra gì?
Làm sao cho nó hết bì với ta?"
Trong lòng nổi máu xấu xa
Kỳ này mụ quyết chẳng tha cho nàng
Bỗng mụ như vớ được vàng
La lên 1 tiếng cả làng thất kinh.
"Ô la! mình quá thông minh
Mướn tên sát thủ nhổ đinh là rồi".
Nghĩ xong mụ gọi bầy tôi
Lựa tên sát thủ kín môi giữ mồm
Chọn ngay 1 kẻ gầy nhom
Chuyên nghề săn trộm và chôm đồ nhà
Bản tính lại quá thật thà
Thêm phần sợ chết thế là nghe theo
Mời nàng Bạch Tuyết vượt đèo
Đi vô rừng rậm săn heo kho tàu.
Bạch Tuyết ít được đi đâu
Nghe rủ cắm trại gật đầu đi ngay
Đi độ được khoảng nửa ngày
Đến nơi hoang vắng tên này ra tay
Móc ra 1 lưỡi kiếm dày
Xem ra Bạch Tuyết phen này không xong
Bạch Tuyết nước mắt lưng tròng
"Mong ah nghĩa hiệp động lòng vị tha
Cho em cao chạy bay xa
Ngày sau em gửi đô la cho dùng".
Thấy nàng Bạch Tuyết trẻ trung
Nên tên này cũng ngại ngùng xuống tay
Nghĩ suy chắc được vài giây
Tên này quát lớn:" Biến ngay tôi nhờ
Ngày sau chớ có vật vờ
Đến gần cung điện, bàn thờ chờ cô".
Bạch Tuyết mừng rỡ phát rồ
Lao ra đường đón ô tô đi Hàn...(Hàn Quốc)
Qua Hàn hết mấy chục ngàn(USD)
Bạch Tuyết đành phải lang thang nẻo đường
"Mong sao gặp được người thương
Cho mình về ngủ trên giường Kim Đan"
Đầu nàng đang nghĩ lang man
Bỗng nhiên trông thấy nhà hoang bên đàng
Nàng vui quên hết hỏi hang
Đạp tung cánh cửa vội vàng lao vô.
Nhìn quanh thấy quá nhìu đồ
Lôi thôi dơ bẩn xô bồ khắp nơi
Nàng ta áh mắt rạng ngời
Nghĩ thầm trong bụng: "Món hời tới tay".
Nàng quên nỗi mệt bao ngày
Gom hết đồ đạc chất đầy vào rương.
Làm xong nàng ngã ra giường
Ngủ luôn 1 giấc quên đường thoát thân.
Trời đêm đã đến thật gần
Thì cũng là lúc chủ nhân về nhà
Mệt nhoài sau chuyến làm xa
Bảy chàng "chậm lớn" hát ca đỡ sầu
Vui ca chẳng được bao lâu
Bảy chàng hoảng hốt:"Còn đâu cửa nhà?"
Lao vào thấy mụ đàn bà
Đang nằm say giấc thật là quá ngon
Các chàng lao tới vây tròn
Định cho Bạch Tuyết ăn đòn nhớ thân
Nhưng khi tiến đến lại gần
Thấy nàng xinh đẹp bất thần cảm thương
Kéo nàng quăng xuống khỏi giường
Cho nàng tỉnh lại tỏ tường thực hư.
Bị đau nàng bỗng gầm gừ
"Tên nào dám đến phá hư giấc bà?"
Vài giây nàng mới tỉnh ra
Thấy bao kẻ địch thật là khó xơi
Một tên bước tới cất lời
"Ê này con nhỏ chưa mời đã vô
Có tin tao ném xuống hồ
Cho bầy cá sấu lột đồ mày ko?
Nếu khôn chớ có dài dòng
Giải thích mọi chuyện động lòng tao tha."
"Dạ bẩm mấy vị đại ca
Em bị truy sát nên ra nỗi này
Mệt mỏi đã quá lâu ngày
Thấy đây sạch đẹp lao ngay vô nằm."
Bảy chàng bàn tán rì rầm
Nghĩ là mình đã trách lầm người ngay,
"Hay nàng cứ ở lại đây
Lo việc nhà cửa hằng ngày kiếm lương
Nấu cơm, gánh nước, dọn giường
Nếu mà chăm chỉ bọn anh thương nhiều."
Bạch Tuyết đành phải gật liều
Đồng ý trước đã mọi điều tính sau.
"Thà rằng làm lụng khổ đau
Còn hơn vất vưởn chân cầu dưới sông."
Mọi chuyện đã dược tính xong
Bảy chàng mừng rỡ yên lòng nghỉ ngơi.
Từ đó nhà cửa rạng ngời
Có người chăm sóc qua thời ở dơ.
Cuộc sống giờ đẹp như mơ
Tám người vui vẻ đợi chờ ngày trôi.
Nhưng ở 1 chỗ xa xôi
Cái bà mẹ ghẻ chưa thôi bực mình
Một hôm bà bất thình lình
Kéo gương ra hỏi sự tình ngày xưa
Gương kia thảnh thật bẩm thưa
"Dạ nàng Bạch Tuyết vẫn chưa lìa đời.
Bây giờ xinh đẹp rạng ngời
Mọi người khen ngợi hết lời trên zing( me)"
Mụ nghe lòng dạ nổi điên
"Biết chỗ nó ở, chỉ liền cho ta"
"Dạ bẩm nàng ở nơi xa
Trong 1 biệt thự thiệt là khang trang
Nằm tít ở tận bên Hàn
Sống chung cùng với 1 đàn trẻ con".
"Thì ra mạng nó vẫn còn
Kì này ta sẽ ra đòn cho nhanh."
Mụ ta nhanh chóng rời thành
Mang theo đủ bộ độc xanh độc vàng
Hôm sau mụ đã đến Hàn
Giả danh bà lão bán hàng si đa
Ra chiều là kẻ thật thà
Lần mò đến chỗ ngôi nhà khang trang
Gọi nàng ra cổng hỏi han
Sẵn tiện quảng cáo giỏ hàng si đa.
Bạch Tuyết bản tính điệu đà
Thấy đồ làm đẹp gọi là phát ham
Lấy ngay chiếc lược thân tràm
Mà ko hề biết được làm bằng xương
Tẩm thêm độc dược khôn lường
Nên nàng vừa chải hết đường thoát thân
Mắt mờ đổ gục xuống sân
Mụ ta mừng rỡ phi thân trốn liền.
Ông trời ko phụ người hiền
Ở lành thì được phật tiên độ trì
Bạch Tuyết bản tính cũng lì
Sức trâu đâu có dễ gì chết nhanh
Nội công còn được 2 thành
Nàng móc điện thoại gọi nhanh 7 chàng
Bảy chàng biết chuyện bàn hoàng
Lao ra phố đón thầy lang về nhà
Thầy này cháu của Hoa Đà
Nói về y học gọi là cao siêu
Thầy về chẳng có nói nhiều
Rút ngay chiếc lược mang điều tai ươn
Lấy vôi pha với chút đường
Thoa đầu Bạch Tuyết vết thương hết liền.
Chữa xong thầy nhận chút tiền
Rồi cho Bạch Tuyết 1 viên định hoàn.
Đây là trị độc linh đan
Uống vào hết sợ trăm hàng độc công.
Bạch Tuyết mừng rỡ trong lòng
"Kì này mụ ấy đừng hòng giết ta".
Mọi chuyện giờ đã trôi qua
Bảy chàng mừng rỡ như là đón xuân.
Còn mụ phù thủy ngu đần
Cứ ngỡ xong việc ko cần kiểm tra.
Nổi lên bản chất điệu đà
Đi mua mấy lọ dưỡng da nước Hàn
Dạo xong mấy chục nhà hàng
Mụ ta rời khỏi Bu-San về nhà
Về nhà mụ lấy gương ra
Hỏi đi hỏi lại vẫn là câu xưa
"Bây giờ ta đẹp nhất chưa?
Đáp cho chân thật đừng lừa ta nha".
"Thưa bà con vốn thật thà
Nhưng sợ nói thật thì bà giết con".
"Sao ta lại phải giết con
Bạch Tuyết giờ đã đâu còn mà lo"
"Bà ơi bà ngốc như bò
Bà lên trang web bà dò thấy ngay
Bạch Tuyết da thịt đủ đầy
Vô tư ca hát, ngày ngày lên zing".
Nghe gương bày tỏ sự tình
Mụ ta đầu choáng,thân mình đổ lăn
Ngồi lên mụ lại nghiến răng
"Kill con Bạch Tuyết khó khăn vậy trời?
Nhưng rồi cưng sẽ rồi đời
Bà đây chẳng có nuốt lời đâu cưng
Kill con bà quyết chẳng dừng
Con ở chỗ đó con đừng đi đâu".
Bẵng đi 1 khoảng đã lâu
Nghĩ nàng Bạch Tuyết chắc đâu nhớ gì?
Mụ ta đi học nghành y
Chế ra loại độc cực kỳ quái thai
Dù cho thánh dược kỳ tài
Gặp thì cũng phải bó tay quay về.
Mụ ta đắc chí hả hê
Mơ về kế hoạch cận kề thành công
Thu xếp mọi việc đã xong
Mụ ta mua vé hàng không qua Hàn
Qua đây lại giả bán hàng
Bán hoa bán quả để nàng quan tâm
Mụ ta trong bụng nghĩ thầm
"Độc cho vào miệng là nằm lăn quay
Nên ta đã nghĩ kế hay
Tiêm vô quả táo thân dày thơm ngon
Chia ra 2 nửa căng tròn
Bên thì chứa độc, bên còn xanh tươi".
Đến gần Bạch Tuyết tươi cười
Buông lời ngon ngọt dụ người tham ăn
Bạch Tuyết còn chút ngại ngần
Vì e mưu kế cái lần vừa qua
Mụ ta đã nghĩ kế xa
Cắt đôi quả táo gọi là thử chung
Ăn xong mụ bỗng nổi khùng
La rằng quả táo vô cùng thơm ngon
Bạch Tuyết 2 mắt xoe tròn
Tham ăn nổi dậy chẳng còn lo chi
Nửa kia ăn chẳng còn gì
Ăn xong còn lại cười khì khen ngon.
Bỗng nhiên trời đất xoay tròn
Nàng đi lảo đảo ko còn thẳng ngay
Thình lình nàng ngã lăn quay
Nảy lên 1 cái đắm say giấc nồng.
Mọi việc giờ đã như xong
Mụ ta mừng rỡ trong lòng hả hê
Đón ngay xe bus đi về
Kẻo công an đến bắt về điều tra.
Bảy chàng mã tử đi xa
Khi về đến cửa gọi là thất kinh
"Xác kia người ở của mình
Sau này ai sẽ giặt đồ mình đây?"
Buồn rầu chắc được nửa giây
Bảy chàng sực tỉnh gọi ngay Hoa Tàn (Cháu của Hoa Đà)
Xui là lão chẳng ở Hàn
Nên sai đệ tử ghé ngang xem nhờ....
Ah này là 1 kẻ khờ
Tay nghề kém cỏi nhưng nhờ đẹp trai
Bắt mạch, bốc thuốc thường sai
Nhưng chiêu "hô hấp" là tài lâu năm
Đến nơi thấy bệnh nhân nằm
Là 1 người đẹp nên đâm ra thèm
Bệnh chi chàng chẳng thèm xem
Giở chiêu hô hấp đi kèm cắn môi
Nghe gần có 1 mùi hôi
Bạch Tuyết choàng tỉnh tung lôi điện quyền
Trúng quyền chàng té ngã nghiên
Văng ra mấy thước đảo điên cả đầu
Bạch Tuyết nhìn 1 hồi lâu
Thấy chàng công tử mặt ngầu manly
Nàng ta nở nụ cười khì
Nói mình đâu có bị gì mà lo
Chẳng qua ăn cố nên no
Không thể tiêu hóa nên bò lăn ra
Nhờ chàng công tử thật thà
Dùng chiêu hô hấp thật là tanh hôi
Ngửi qua được có 1 hồi
Không thể chịu nổi nên ngồi dậy ngay.
"Chàng kia y thuật bậc thầy
Tứ chi phát triển đủ đầy đẹp trai
Quả nhiên 1 đấng anh tài
Xin mang thiếp đến lâu đài tình nhân".
Chàng ta gương mặt hóa đần
Khi nghe lời của mỹ nhân thỉnh cầu
Gật lia gật lịa cái đầu
"Từ nay xin nguyện được hầu giai nhân".
Còn phần phù thủy ngu đần
Đang trên xe bus bỗng lăn ra nằm
Bà ta chỉ kịp thì thầm
"Chết cha! Ta đã ăn nhầm phần kia".
Nói xong hồn xác tách lìa
Một đời làm ác khỏi dzìa quê hương.
Tới đây truyện đã tỏ tường
Nếu ai thấy thích hãy thường copy